(vhds.baothanhhoa.vn) - Thỏ thẻ đã kịp nghe trong gió hương tết bay về dìu dặt. Những ngày cuối cùng khấp khoải lìa khỏi tờ lịch, lìa khỏi vấn vương mùa cũ. Và nghe đâu đây ấm vị xưa cũ...

Ấm nồng vị xưa

Thỏ thẻ đã kịp nghe trong gió hương tết bay về dìu dặt. Những ngày cuối cùng khấp khoải lìa khỏi tờ lịch, lìa khỏi vấn vương mùa cũ. Và nghe đâu đây ấm vị xưa cũ...

Người ta chào những ngày cuối năm bằng trầm lắng tịnh suy niềm tết ùa về. Bởi khúc dư âm dội lên trong thanh âm tháng Chạp thật gần. Phố sớm mai trở về nhịp đông đúc tắc đường thường thấy. Những con người từ quê hấp hải bươn về chốn tấp nập cố thêm công việc, kiếm thêm chút thu nhập sau những ngày dịch bệnh. Trong sự đông đúc vẫn có điệu trầm lắng, dịu chững của mệt mỏi, của mất mát, của những vui buồn xen kẽ.

Tết của mọi người là gì? Còn với tôi luôn mang trong mình một niềm hoài nhớ, tết là trở về. Tết là nhà. Là những gì đơn giản nhất, là nơi đó có dáng mẹ đang chờ. Là bữa ăn mộc mạc, là nơi rung ngân yêu thương bình dị nhỏ nhắn.

Hai năm giữa dòng xoáy dịch bệnh, tôi chẳng thể về nhà vào thời khắc sum vầy. Chỉ cần mỗi hình ảnh trên phố, một chuyến xe chở trái cây, dòng chữ rao bán mít từ miệt vườn, những trái bưởi vàng, xanh bày biện trên các dãy phố, những đóa hoa muôn màu rực rỡ, hàng hóa nườm nượp gói ghém chuẩn bị cho những ngày sum họp đông đúc,... là lòng tôi dậy lên niềm nôn nao khó tả.

Chỉ cần nghe mùi trầm hương phảng bay trong gió như nghe cả niềm ký ức vang ngân. Trong hương vị hoài niệm xưa cũ, tôi lại thấy mình lang thang miền nhớ. Tết - cái vị tết cất lên đâu đây. Đã bao lần tôi bắt gặp như một kẻ lén lút mò tìm ký ức, những hình dung về quê nhà, hương tết cứ rức lên, chộn rộn và tôi chỉ chờ có thế mà chìm miên man trong ảnh hình nhớ thương.

Những gì thân thuộc nhất. Mùi hương sực sạo. Hương trầm ai đốt đã len lỏi phảng bay trong gió. Một dãy dài ảnh hình nối tiếp nhau hiện lên. Mớ cải bẹ xanh mẹ phơi rải trên sàn. Tết này có món dưa muối chống ngán. Mùi dưa chua, củ hành, củ kiệu sực thơm dậy động. Cà rốt, su hào, bắp cải sắp đều như mấy đứa trẻ đứng lon ton hóng quà. Lá dong xanh mướt rửa sạch trải đều ráo nước. Đóa hoa đồng tiền đủ sắc, hoa hồng đua nhau khoe sắc. Ngôi nhà cũng được khoác lên mình lớp sơn mới tinh tươm sau một năm dài. Quần áo giặt sạch rải trên dây phơi. Muôn sắc màu hòa vào nhau vừa khác lạ vừa hòa hợp một cách diệu kỳ. Tất cả tạo nên một bản hòa âm thanh điệu chạm vào cảm xúc.

Bố tỉ mẩn tỉa lại từng cái cây, cành lá trong sân vườn. Bố bảo cây cũng như người, cũng đủ đầy một đời sống. Thế nên sau một năm chúng ta nhìn lại, nghỉ ngơi đón xuân mới, cây cối cũng cần được chăm chút mà dưỡng sinh thân mầm, sức sống mạnh mẽ giữa ngày xuân. Nếu ở nhà, tôi và anh trai xung phong cầm xô vôi quét lớp màu mới lên thân cây.

Chẳng cần nhắm mắt lại cũng chẳng cần một giấc mơ, tôi có thể tưởng tượng dáng mẹ lúi húi trong bếp thái từng miếng khoai tây, cà rốt, gừng làm mứt. Tôi có thể thấy mẹ nhanh nhẹn muối dưa, muối hành. Tôi có thể thấy bố ngồi giữa chiếc chiếu bày biện xung quanh nào nếp, lá dong, thịt lợn, đỗ xanh, hành, tiêu và chỉ thoáng chốc chiếc bánh chưng vuông vắn xinh xắn đã thành hình. Từng chút chạm vào tôi nhắc nhớ.

Tôi còn lạc bước nơi phố phường, mong ngày chóng cạn mà ùa về với yêu thương. Về với cảm xúc sâu tận của thời thơ ấu, về nhà ấm vị xưa cũ nơi có dáng hình mẹ vẫn chờ...

Huệ Hương



 {name} - {time}

 Trả lời

{body}
 {name}- {time}
{body}

0 bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu
Chia sẻ thông tin với bạn bè!
Tắt [X]