(vhds.baothanhhoa.vn) - Tôi thường có một thói quen. Mỗi khi bước chân vào một quán trà, gọi một ấm trà nóng, nhưng không vội vã nâng chén. Tôi chọn ngồi ở một góc khuất, nơi ánh sáng không quá chói chang, và tự biến mình thành một người quan sát vô hình.

Chén trà và những câu chuyện của người lạ

Tôi thường có một thói quen. Mỗi khi bước chân vào một quán trà, gọi một ấm trà nóng, nhưng không vội vã nâng chén. Tôi chọn ngồi ở một góc khuất, nơi ánh sáng không quá chói chang, và tự biến mình thành một người quan sát vô hình.

Chén trà và những câu chuyện của người lạ

Minh họa: BH

Tiếng chuyện trò râm ran như tiếng suối reo, tiếng va chạm nhẹ của tách chén như những tiếng chuông gió trong veo, tiếng nhạc nền êm dịu như một lời ru từ thuở xa xưa... tất cả tạo nên một bản giao hưởng nhẹ nhàng của cuộc sống. Và tôi, một cách vô thức, trở thành khán giả của những câu chuyện không lời. Chén trà giờ đây, không chỉ là tri kỷ của riêng tôi, mà còn là một tấm gương soi chiếu, giúp tôi nhìn rõ hơn những mảnh đời đang diễn ra xung quanh.

Ở một góc quán, một cặp đôi già im lặng ngồi đối diện thưởng trà. Mái tóc đã bạc phơ, nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt, nhưng ánh mắt họ vẫn lấp lánh như những vì sao xa xôi, kể câu chuyện dài hơn cả một cuốn tiểu thuyết. Tôi lặng lẽ quan sát. Đôi bàn tay ông run run, chậm rãi rót trà cho bà, như thể trao đi tất cả sự dịu dàng, trìu mến đã vun đắp suốt bao năm. Rồi bà nhẹ nhàng cầm lấy, nhấp một ngụm, như lời đáp trả không cần lời nói. Sự im lặng giữa họ không hề trống rỗng, mà đầy ắp những yêu thương, ký ức, sự hy sinh và cả những hiểu lầm đã được thứ tha.

Tôi bỗng nhận ra triết lý “im lặng là vàng” trong tình yêu. Chẳng cần lời nói, chén trà đã trở thành sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn đã đồng điệu. Nó chứng minh rằng, tình yêu đích thực không cần phải ồn ào, mà chỉ cần một sự thấu hiểu, một sự hiện diện lặng lẽ. Đơn giản vậy thôi!

Rồi ở bàn bên cạnh, một nhóm bạn trẻ đang hăng say thảo luận. Chén trà như chất xúc tác cho những ý tưởng, những hoài bão. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng chén chạm vào nhau lách cách khe khẽ, vui tai như tiếng reo hò của những ước mơ. Tôi thấy được sự nhiệt huyết, khát khao của tuổi trẻ đang tuôn trào, những giấc mơ còn đang ấp ủ, chờ ngày cất cánh. Chén trà của họ có lẽ sẽ mang một hương vị khác: hương vị của sự khởi đầu, của những dự định táo bạo, sẻ chia, gắn kết.

Xa hơn một chút, người đàn ông cô đơn ngồi một mình, ánh mắt xa xăm như lạc vào một khoảng không vô định. Chén trà là người bạn đồng hành duy nhất của ông lúc này, lặng lẽ chia sẻ những suy tư thầm kín. Ông cứ lặng lẽ nhìn vào làn khói trà đang bay lên, mỏng manh rồi tan biến, như đang nhìn vào những ký ức, những nỗi niềm của riêng mình. Tôi cảm nhận được sự an ủi mà trà mang lại. Nó không phán xét, không đòi hỏi, chỉ đơn giản là ở đó, lắng nghe để sẻ chia. Chén trà trở thành một nơi trú ẩn, một góc bình yên giữa dòng đời huyên náo, giúp ông tạm quên đi những bão giông của cuộc sống.

Cuối buổi, đứng dậy rời đi, tôi không chỉ mang theo dư vị ngọt thanh của chén trà, mà còn là sự trân trọng với những câu chuyện đã chứng kiến. Mỗi chén trà được pha ra không chỉ dành cho một người, mà còn là một phần câu chuyện chung của cuộc đời.

Trà kết nối con người với nhau một cách lặng lẽ, tinh tế. Và tôi nhận ra rằng, dù cuộc đời có trôi đi vội vã, vẫn có những nơi để ta sống chậm lại, lắng nghe, tìm thấy bao câu chuyện đẹp từ những người xa lạ.

LƯƠNG ĐÌNH KHOA (CTV)



 {name} - {time}

 Trả lời

{body}
 {name} - {time}
{body}

0 bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu
Chia sẻ thông tin với bạn bè!
Tắt [X]