(vhds.baothanhhoa.vn) - Tháng năm, nắng gắt hơn cho hạ về thấp thoáng đâu đây. Hàng bằng lăng dọc phố rộ những bông tím dịu dàng, như khúc tình ca lãng đãng của thiên nhiên hòa vào đất trời. Tháng năm, còn là tiếng ve đã bắt đầu rỉ rả khúc ca đầu hè trong sắc phượng hồng chia tay một năm học cũ...

Chỉ một thoáng thôi, cũng đủ bình yên...

Tháng năm, nắng gắt hơn cho hạ về thấp thoáng đâu đây. Hàng bằng lăng dọc phố rộ những bông tím dịu dàng, như khúc tình ca lãng đãng của thiên nhiên hòa vào đất trời. Tháng năm, còn là tiếng ve đã bắt đầu rỉ rả khúc ca đầu hè trong sắc phượng hồng chia tay một năm học cũ...

Chỉ một thoáng thôi, cũng đủ bình yên...Minh họa: M.D

Sau giờ tan tầm, tôi chạy xe thong dong trên phố. Vẫn là phố quen, những chiếc lá vàng nằm chỏng chơ trên thảm cỏ xanh công viên. Từng vệt nắng hoàng hôn, cơn gió thoảng nhẹ, từng người đi qua phố. Nhưng phố ở thời khắc cuối ngày như lắng sâu hơn trong từng ngôi nhà, con đường...

Chợt nhớ hồi dịch bệnh COVID-19 còn căng thẳng, bạn thân thời đại học đang lập nghiệp ở Sài thành nhắn tin hỏi: “Làm kiểu online hả? Bình yên không?”. Tôi đắn đo trả lời bạn thế nào đây, bởi bình yên là khi ta tìm được sự an tĩnh thực sự trong tâm hồn, và theo những “nguyên tắc riêng” của mỗi người nữa. Bình yên với nhiều người có thể là một quyển sách hay, một bình hoa tự cắm, một tách cà phê vừa vị, một ấm trà ngon... Hay bình yên là có việc làm trong niềm vui, có cuộc sống đơn giản và bình dị, hoặc được nhận tin yêu, trân trọng của những người yêu mến mình. Và bất kỳ ai, cũng đều mong muốn có thứ tài sản bất tận ấy, đó là có thể gọi tên sự bình yên cho riêng mình. Ước muốn nhỏ nhoi này, thực ra là món quà lớn nhất trong nỗi niềm cuộc đời của cuộc sống thường nhật những ngày hôm nay. Tôi đã nhắn tin lại cho bạn “Mình bình yên mà”...

Nhớ đến những thời khắc ấy, là tôi lại luôn nghĩ về hai chữ “bình yên”. Chợt nhớ ca khúc “Lời thiên thu gọi” của nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn đoạn khúc: “Nhiều đêm muốn đi về con phố xa. Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà” cho tôi, hay bất kỳ ai nghe cũng chạm đến những nghĩ suy riêng mình. Là nhớ lại không gian sống, nghĩ về không gian sống, đó cũng là sự cần thiết góp vào “bình yên”. Bất kỳ ai, vẫn dõi theo đôi chân mình đi chỗ này, chốn kia, để trải nghiệm trên hành trình mưu sinh cuộc sống. Đi thật xa để trở về. Đi thật xa lại có khi quá xa ngoái đầu nhìn lại. Có thể bỏ quên những điều dung dị như một vạt nắng, một trận mưa, một mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên thời thơ bé. Nghĩa là có thể mãi miết đi mà quên. Quên cả những ý nghĩ về sự vô thường của thời gian khiến ta chạnh lòng xa xót khi trở về. Vì thế, ai cũng cần phải có “Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà”, để tự nhắc ta biết sống bình tĩnh, sống chậm lại, dừng bước lại sau bộn bề quay về bên mái hiên lặng lẽ mà nắm níu yêu thương hiện tại. Theo mỗi bước chân, ai cũng từng rong ruổi qua muôn miền mưu sinh rồi sẽ tìm kiếm một khoảng lặng bình yên cho riêng mình. Bình yên là náu mình dưới hiên nhà hoa lá, là hiên nhà với cơn mưa, vạt nắng, với đêm khuya khoắt nghe tiếng muôn trùng...

Nỗi niềm ưu tư của những ngày đầu hạ, bước đi thời gian là liệu trình cho hôm qua, hôm nay và ngày mai. Cuộc sống luôn hối hả, gọi mời bước chân mỗi người trên hành trình cuộc đời, và ai cũng mong về sự bình yên sẽ là làn gió tưới mát tâm hồn, giúp nhẹ nhàng vượt qua những bão giông và áp lực. Bình yên đối với mỗi người vốn dĩ không phải là một điều gì quá lớn lao, đôi khi chỉ cần là những giây phút bình yên để thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn đôi chút, và vượt qua sự chông chênh, bão giông. Hy vọng điều đó sẽ giúp ta cảm nhận rõ hơn về những giá trị giản đơn của bình yên, cảm thấy thêm tự tin, vững chải hơn trong cuộc đời.

Chắc rằng, ai rồi cũng tìm đến một “mái hiên nhà” cho riêng mình và trú ẩn nơi đó một niềm tin, một sự bình yên. Ước muốn bất chợt, có thể được ngồi thảnh thơi ngắm cánh đồng lúa, hay con sông quê hương mình. Hay cuốc đất trồng rau, trồng hoa trong vườn mỗi sớm mai. Hoặc được nghe tiếng mưa rơi tí tách, tiếng chim hót, tiếng nghé ọ... Vâng, mong lắm được bình yên tưới tắm tâm hồn.

“Bình yên một thoáng cho tim mềm” như câu hát quá đỗi cảm xúc ấy. Chỉ một thoáng thôi, cũng đủ là bình yên...

Tản văn của Hồ Thu



 {name} - {time}

 Trả lời

{body}
 {name} - {time}
{body}

0 bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu
Chia sẻ thông tin với bạn bè!
Tắt [X]